nơi Cõi Xưa, có Anh và Em
những chiều mưa
ngồi ở quán café Thương nhìn ra biển vắng
sóng gợn buồn như những chiếc lá me bay
từ những con đường mãi tận xa
của Sài Gòn tháng Hạ
hoa phượng nở, ve sầu rung cánh lá
và hơi thở em vỗ nhẹ xuống vai anh
lặng lẽ - mình ngắm nhau trong mắt
thấy cả ước vọng xanh nẩy mầm trên cát
rọi sáng tên mình
còn chồng khớp lên nhau
dấu ấn rõ sâu đủ hằn qua thời gian sóng biển
trùng dương xanh và mãi khát khao về
một hạnh phúc dường như có thật
dẫu bộn bề trăm nỗi
dẫu điệp trùng những dấu hỏi mai sau
còn gì giữa nhau
một Cõi Xưa huyền thoại
vời vợi xa rồi - em nhỉ, một mùa yêu
một mùa chiều hoàng hôn rơi chậm
chậm đến hôm nay
lạnh thấm vai anh
đợi hơi thở em không nhớ tìm về
nên Cõi Xưa rộng hơn là thế
lặng lẽ nơi này - nỗi nhớ em xưa
những giọt mưa
chừng như nước mắt
theo cánh hải âu bay về biển bắc
gặp lá me bay ngược gió về nam
tiếc những cánh tay mình
chưa một lần khóa chặc
để giữ Cõi Xưa rất thật giữa chiều nay
anh muốn uống thật say
giữa môi em vị mặn
giọt nước mắt thơm mùi rong biển
rơi trong mưa
từ một Cõi Xưa buồn!
Cao Nguyên