Hoa Sứ Trắng

Tuesday, November 29, 2011

CHUYỆN MỘT CON SÔNG


Em có thấy
con sông dòng nước ngược
chảy từ đáy lòng
lên đỉnh con tim
nước trong xanh
tịnh yên không gợn sóng
khi nhìn vào
thấy cả bóng ANH và EM.

Cao Nguyên

Friday, November 25, 2011

HẠ TÌNH


bởi mê nắng Hạ chín vàng
mà em mơ ngủ giữa trang thơ tình
tim anh ren rén đứng nhìn
duyên em hồng thắm hương trinh ngọt ngào

một .. hai .. ba .. bảy .. vì sao

rơi trên tuổi ngọc lăn vào mơ em
lượm lên hương dạ lan mềm
ủ trong tóc biếc ru đêm Hạ tình

ngủ đi em - giấc Hạ xinh

nghe xa lắc nhớ ngọn tình len mây
đong thương cho nắng vàng đầy
mai về bên ấy gọi ngày Hạ lên .

Cao Nguyên

ĐÓA HỒNG CỦA ANH


em đẹp đủ cho anh mê
bớt đi những kẻ đi về cùng em
cho anh yên giấc qua đêm
gọi em cũng chỉ một mình anh thôi

em đẹp đủ cho anh yêu
nuôi tình nồng thắm theo chiều nhớ mong
hương yêu ngát cánh môi hồng
say trong giấc ngủ còn nồng nụ hôn

em đẹp đủ cho anh thương
đêm mơ ngày nhớ vấn vương tơ lòng
bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
vẫn là em đó - đoá hồng của anh .

Cao Nguyên

Monday, November 14, 2011

ẤM LÒNG


Em bảo anh thử đi trên tuyết
với ly cà phê rất nóng trên tay
sẽ cảm thấy một ngày rất tuyệt
chút ấm lòng, chút lạnh chờm vai!

nếu bây giờ em cũng ở đây
mình hôn nhau trong tuyết đang bay
mùa Đông này sẽ càng thêm đẹp
môi hồng em thơm hương tình say!

Cao Nguyên

Thursday, November 10, 2011

VÃI SẦU


Tóc buồn đẫm hạt mưa đau
Chân khua sóng lạnh dâng sầu buốt tim
Tưởng trời sau bão tịnh yên
Sao còn gió chướng tràn đêm cợt tình

Vỡ ra bóng chẳng nương hình
Chẻ không gian vụn, bặt thinh tiếng cười
Vườn thơ em đóng cửa rồi
Anh gom chút lửa hong lời bên hiên

Chờ xuân xanh ngọn hồn nhiên
Dung dăng bước ngọc vượt triền mưa đau
Nợ lời tóc bạc dìu nhau
Sao còn chưa chịu vãi sầu qua mây !


Cao Nguyên

Friday, November 4, 2011

NHƯ THẺ LÀ HUYỀN THOẠI


cẩn thận em! chỗ đất mình đang đứng
từng phút giây rung chuyển đến rợn người
những đổ nát ngày qua còn bỏ lửng
trước chưa hồi sinh, sau vỡ thêm rồi

những thành quách, lâu đài xưa ngất ngưởng
giờ chỉ còn trong trí nhớ một thời
biển phẫn nộ, sóng dâng tràn cuồn cuộn
đất vỡ tung, trào nham thạch mặt trời

sông núi, ruộng đồng và lòng người bốc cháy
thấy không em, những dãi đất điêu tàn
ráng nghe em, đừng quá vì sợ hãi
chút niềm tin sót lại sẽ không còn

người thợ xây giữa lòng mình thắp lửa
tái tạo đời rực rỡ trước bình minh
cứ như thể tất cả là huyền thoại
về những gì anh viết đợi niềm tin!

nếu được thế, em ơi mừng quá đỗi
cứ kể như anh viết giữa cơn say
thấy chếnh choáng chỗ đất mình đang đứng
mà sợ em mất biệt khỏi vòng tay!

Cao Nguyên