cẩn thận em! chỗ đất mình đang đứng
từng phút giây rung chuyển đến rợn người
những đổ nát ngày qua còn bỏ lửng
trước chưa hồi sinh, sau vỡ thêm rồi
những thành quách, lâu đài xưa ngất ngưởng
giờ chỉ còn trong trí nhớ một thời
biển phẫn nộ, sóng dâng tràn cuồn cuộn
đất vỡ tung, trào nham thạch mặt trời
sông núi, ruộng đồng và lòng người bốc cháy
thấy không em, những dãi đất điêu tàn
ráng nghe em, đừng quá vì sợ hãi
chút niềm tin sót lại sẽ không còn
người thợ xây giữa lòng mình thắp lửa
tái tạo đời rực rỡ trước bình minh
cứ như thể tất cả là huyền thoại
về những gì anh viết đợi niềm tin!
nếu được thế, em ơi mừng quá đỗi
cứ kể như anh viết giữa cơn say
thấy chếnh choáng chỗ đất mình đang đứng
mà sợ em mất biệt khỏi vòng tay!
Cao Nguyên