đáy ngực em xưa, chỉ là vùng tối
thuở chữ anh chưa rọi lối tim chờ
chừ vết sẹo giữa tình cờ khẽ gọi
đã tượng hình thư tịch gối trong mơ
em từ đó thương tích sầu dĩ vãng
thôi cựa mình dưới năm tháng rưng rưng
khi thơ chảy nóng hực hừng đáy ngực
sáng trưng hồn tâm thức giữa mông lung
anh bảo đó, vũng chứa lời nước mắt
mỗi nhớ thương khai quật nỗi buồn vui
tên hạt lệ anh gọi em có thật
đang sẵn hờm trên khóe mắt chờ rơi
mỗi đêm em nghiêng lòng soi nguyệt bích
nghe sóng vờn khúc khích gợn tâm chao
hạt lệ nóng cũng trào lên thỏa thích
giữa lời thơ chứa ẩn tích ngọt ngào !
Cao Nguyên