Hoa Sứ Trắng

Tuesday, September 13, 2011

CÓ THỂ NÀO HỒN NHIÊN


Em bảo đọc thơ Anh
sao nghe buồn vời vợi
những ấn tượng chiến tranh
càng nghe càng nhức nhối

Em ơi dòng ký ức
trộn lẫn những buồn vui
đôi khi tình thổn thức
thơ thả nhịp sầu rơi

làm sao được hỡ em
máu còn vương góc phố
bom còn nổ quanh mình
người đi không trở lại

là bạn anh,bạn em
là người tình,con cháu
là số phận lòai người
là màu da , giòng máu

tất cả đã đi qua
xót xa đời hệ lụy
tất cả đang đi qua
những tội đồ mất trí

có thể nào dừng lại
những đau khổ nhục nhằn
triền miên như sóng vổ
đấu tranh và đấu tranh

có thể nào thản nhiên
nhìn em bé tật nguyền
đau thương mà vẫn bước
trong thế giới ưu phiền

có thể nào hồn nhiên
bước qua đời hoang phế
làm sao hết muộn phiền
khi nước mắt chưa khô

chỉ vì thế em ơi
mà lòng ta mãi khổ
chút hạnh phúc trong đời
vẫn trầm trong bão tố

quyền năng nào có thể
chôn lấp hết thương đau
để thơ anh có thể
không vướng ý u sầu?

nên em đừng trách anh
thơ vẫn buồn vời vợi .

Cao Nguyên

No comments:

Post a Comment