mỗi lần đọc thơ anh
buồn vây quanh nỗi nhớ
giữa lòng đêm lạnh căm
em uống thầm nhịp thở
mỗi lần nhìn mắt anh
em sợ tim mình vỡ
nên len lén nhìn quanh
dấu lòng mình mắc cỡ
vớ vẩn tình mong manh
mà giữa khuya thức dậy
viết bài thơ trêu anh
lãng mạn rồi, thật đấy
thời gian nhanh, thật nhanh
trăng vừa lành đã khuyết
mùa xuân vờn lá xanh
sao nụ tình chẳng biếc
nhớ da diết này anh
mà dỗ dành mất biệt
nên giấc ngủ không lành
tại anh thôi, tại anh!
Cao Nguyên
No comments:
Post a Comment