anh chào, em đứng tần ngần
xoay nghiêng đuôi mắt định thần ngắm sâu
chừng như gặp đã từ đâu
lời quen nghe rộn cái màu sử kinh
thì ra người của cung đình
còn nguyên lề thói sư huynh môn đồ
nên em đâu dám hàm hồ
chào anh như giữa bất ngờ tứ thơ
thuở giờ anh vẫn hiền khô
chỉ là phong nguyệt trêu thơ ẩn mình
chừ nay đối bóng, trộ hình
thẹn lời như thể chưa tình tự qua
chạm lời đâu dám vờn da
sợ môn qui phạm ngẫm ra người cười
đành em cung kính ngõ lời:
chào sư huynh ạ! muộn rồi, phải chi...
em về, anh lại thầm thì:
người chi thấy ghét như ri, thơ hè!
Cao Nguyên
No comments:
Post a Comment