Hoa Sứ Trắng

Saturday, July 31, 2010

GỢI Ý


mỗi khi thấy bút là muốn viết
có điều chữ nghĩa cứ mờ câm
ngắm trời chỉ thấy mây mờ mịt
ngắm người xa tít ngỡ trăm năm

vừa xuân trở lại mà đâu biết
bởi lá chưa tha thiết trỗ mầm
đất còn cóng lạnh đông màu tuyết
trắng cả hồn thơ trắng cả tình

thử khua bút hoáy vài ba chữ
xáo điệu vần chơi với bóng mình
vừa ai qua ngõ khoe màu nắng
khoáy rộn lời thơ những ý tình

nhón thơ thảy vút theo triều gió
chợt lũ chim ngoan ngoắt mắt nhìn
lời vui đậu xuống cành hoa nhỏ
chạm khóe chồi non trỗ búp xanh

đang khi còn nắng rong đầu ngõ
gọi dáng người qua gợi ý xuân
cây đã vì hoa mà trỗ lá
người có vì ta báo thiệp mừng!

Cao Nguyên

MONG


vẫn mong về "vạn hồng" xưa
để lòng ngắm nghía cho vừa mắt ưng
giọt sương trên cánh hồng rưng
đã như môi thắm mạch từng khát khao

lá hoa rộn nhịp rì rào
xuân mơn mởn thế lẽ nào vuột qua
chưa vơi ngắm đã chiều tà
đằng tây trăng rộ giễu tà áo xanh

còn nguyên mấy ngữ ngôn lành
xếp trong ký ức để dành cho mong
mỗi khi trở nhớ chạnh lòng
về nơi có nụ cười trong mắt ngời

cưu mang tình nỗi mong vời
gợi duyên thuở ấy chưa vơi cuộc chờ
hóa thân làm cánh bướm thơ
vờn trong nắng rót tìm mơ ngọt ngào

vạn hồng vẫn gió xôn xao
lá hoa còn luyến vẫy chào dáng xưa
những mong trước gió giao mùa
còn rưng rức giọt sương khua nhụy hồng!

Cao Nguyên

TÌNH MỚI


Đông đã cũ và Xuân chẳng mới
nhờ mùa xoay, mưa gió trở mình
chỉ có anh em với tình là mới
cứ hai-mươi-bốn giờ thay một bình minh

mỗi bình minh ngắm cuộc tình rất mới
tụi mình quên tính tuổi yêu nhau
thương nhớ quá trăm năm mãi đợi
mặc tháng ngày diệu vợi qua mau !

Cao Nguyên

QUYỆN




một người còn nhớ một người
là do âm điệu tiếng cười vọng tâm
có xa mới biết tình gần
bằng không thương nhớ trong ngần đâu hay

hai người trọn một vòng tay
đắm say hương vị chứa đầy tứ thơ
chừng như chuyện của hoang mơ
mà duyên lời ý đã tơ quyện hồn!

Cao Nguyên

ĐÀNH




hồi xưa đọc thơ đoán người
bây giờ thấy mặt, nghe cười đoán thơ
mới hay thuở nọ ngu ngơ
không vồ vập đón chữ chờ, ý mong

nên chừ về lại bến sông
đành nhìn mây cuộn tơ hồng bay ra!

Cao Nguyên

Ừ NHỈ !




nhớ xưa em ở phố này
nay về tìm suốt cả ngày không ra
phố đông - người nườm nượp qua
tiếng chào không có, ta là người dưng

người dưng - ừ, thì phải rồi
bạn bè thân ái một thời đã xa
còn mỗi em, hiểu lòng ta
chừ tìm không gặp, phải là xót không

nhắn em - ừ, tại sao không
mà nhắn ai chứ, giữa đông đúc người
thôi thì buông nghĩ, chợt cười
vào thăm quán nước, ta mời ta vui

buồn chi - ừ nhỉ, cuộc đời
hôm qua đang có, nay thời đã không
rồi mai sẽ lại tần ngần
đứng từ đâu ngắm cũng gần như mơ

như mơ - ừ nhỉ, như mơ
em đi đâu mất, ta chờ ở đây
thiệt thèm được bữa uống say
whisky! cô chủ, cho hai ly đầy

một ly uống nhớ phố này
một ly uống tiễn tình say về nhà
khề khà - ừ nhỉ, khề khà
một ngày qua phố gọi là trống trơn!

Cao Nguyên

LỜI TÌNH XƯA


cám ơn em về thăm cao nguyên
gởi lại đây bao lời ru êm
dẫu cảnh cũ lặng trầm hoang phế
tình vẫn còn vương trong mắt em

dấu chân xưa còn ven Thác Mơ
qua bao Thu sóng réo đợi chờ
mimosa râm ran nhịp thở
vọng âm buồn len trong tâm Thơ

em nghe không tiếng hát rừng thông
điệp khúc buồn vang xa mênh mông
hòa lời anh thì thầm nhắn gọi
dấu yêu ơi! môi có còn hồng?

chậm một ngày rồi đi nghe em
ngồi bên nhau trong sương Thu mềm
tim nhẹ rung theo dòng ký ức
trăng ngời lên trên bờ môi đêm

*

cám ơn em về thăm cao nguyên
Thu qua đi mang theo buồn phiền
nồng nàn em rơi trong đáy mắt
lời tình xưa ngân sâu trong tim!

Cao Nguyên

Friday, July 30, 2010

MƯA NGÂU


tặng em những sợi mưa Ngâu
anh vừa hái được trong màu thời gian
sợi nhớ tím, sợi thương vàng
đong đưa huyền thoại mấy ngàn năm qua

cầu Ô Thước - dãi Ngân Hà
nghe thì xa lắm nhưng mà rất quen
quen vì mãi gọi tên em
trong đêm thao thức biết mông mênh tình

em trong mưa chẳng rõ hình
dẫu anh chong mắt đắm nghìn dấu xưa
cả trời cũng tím giọt mưa
gõ con tim rối nhịp thừa độ đau

tặng tình bằng sợi mưa Ngâu
không gian cũng buốt hồn đau theo mình!

MỘT MÌNH


một mình qua phố giữa đêm
thấy ta và bóng công kênh trên đường
lá rơi võng nặng hạt sương
tay chao sóng lạnh, lòng vương khói buồn


một mình đếm bước chập chờn
vẫn ta và bóng, thủy chung cuộc tình
ngẩn ngơ mình tự hỏi mình
(trăm năm còn khúc tự tình hôm nay?)

một mình uống gió mà say
lòng nghiêng theo lá, hồn lay bóng mờ
người ơi! biết đến bao giờ
rượu hồng ta rót, người chờ giao bôi

một mình, chỉ một mình thôi
giữa đêm qua phố với lời thơ say
gọi người theo lá sương bay
mà lòng chợt ấm trong quay quắt chờ.

Cao Nguyên

GHEN



mừng em vừa mới biết ghen
đêm vui nghe những nhịp tim khác thường
nhịp hờn, nhịp giận, nhịp thương
tranh nhau gõ rộn trên đường tình qua

giận, sao mình nhớ người xa
hờn, buồn chẳng thấy ai ra dỗ dành
thương, nên lời nhủ lòng đành
bởi yêu, tình phải tập tành tánh ghen

dỗ dành, anh ngỏ lời khen
môi em từ bữa biết ghen thêm hồng
mắt ngời xanh hạt lệ rong
nụ cười nồng ấm thỏa lòng người xa

rượu tình vừa thấm giọng qua
men ghen đã ngấm ngà ngà tứ thơ
lòng gom mớ chữ vào mơ
gài dòng lục bát giăng tơ ghẹo tình!

Cao Nguyên

CUỐN HÚT



trong con mắt thần bí anh
ý nghĩ em bị bóc trần
trải trên những tầng thơ bay
nên em mơ mây hóa thạch

tim em dòn như thủy tinh
làm sao anh nhìn không vỡ
đem cất tình giữa lặng thinh
còn nghe lung linh nhịp thở

anh khắc lời tình cẩn trọng
trên từng phiến đá như mây
làm sao lòng em hờ hững
khi nhìn gió uống lời say

chỉ đành nhìn thơ cuốn hút
em bay vào trong mắt anh
đêm thôi nghe tình thao thức
mơ mây hóa thạch trong hồn!

Cao Nguyên

Thursday, July 29, 2010

CHỜ


em dùng thơ chế nhạo anh
(tình như sương khói mong manh vẫn chờ)
không chờ thì hỏng giấc mơ
tìm đâu ra ý làm thơ mỗi ngày

tình yêu cũng giống như mây
sắc hình huyền ảo làm ngây tầm nhìn
thơ đi vào cuộc kiếm tìm
những điều bí nhiệm trong im lắng đời

chỉ tâm linh mới hiểu lời
qua từng nhịp đập bồi hồi của tim
chờ là âm bản của đêm
còn nguyên dấu ấn truy tìm giữa mơ

hiểu chưa em, trái tim thơ
để thôi nhạo chế anh chờ khói sương!

Cao Nguyên

MÊ HOẶC


từ yêu thơ đến thương anh
vậy mà lòng cũng chối quanh mấy hồi
tương tư, chuyện cũ rích rồi
dường như đã có từ hồi biết mơ

bây giờ mơ lớn thành thơ
biết theo con chữ giả vờ làm quen
nể tình anh ngỏ ý khen
mới sinh ra chuyện tắt đèn đợi trăng

cho lòng nghi hoặc thời gian
hỏi đêm không phải là rằm đó sao
thơ cười nỗi nhớ tào lao
cứ đem hư ảnh đi vào cuộc chơi

thôi nghen, nhớ riết mệt rồi
bởi anh đâu biết em thời đã yêu
cứ nhè con nhỏ mà trêu
thương thơ thôi nhé, sao yêu cả người

tại anh lấp lửng ý lời
giữa dòng lục bát ru hời tuổi xuân
kệ đi, cứ để lòng mừng
như trong mạch sống mình từng có nhau

miễn sao đừng chạm vết đau
tim em lỗi nhịp vỡ sầu khóc đêm
mắc công anh lại đi tìm
những lời tình réo trên thềm môi thơ!

Cao Nguyên

NHIỄM TÌNH


này em, đừng nghịch trái tim
dòng thơ lây nhiễm sang em lời tình
nhớ thương là loại ký sinh
mãi đeo đuổi bám tầm nhìn gió trăng

để từ mỗi thoáng bâng khuâng
ngỡ thơ nhẹ hẩng mà quằn nỗi mang
sợi tơ tình mỏng manh giăng
lòng như chạm khẽ đã hằn vết đau!

Cao Nguyên

LỜI TIM


tình như dòng nước mát
đời sa mạc buồn tênh
này em lời tim hát
vào lòng em hồn nhiên

nghe không em suối reo
với những lời thơ ấm
giữa tiếng cười trong veo
trong khúc tình say đắm

vui không em lời tim
xuyên buồn tênh sa mạc
vào giữa lồng ngực em
như một dòng suối mát

và đó là thơ anh
vì yêu thương mà hát
bằng ngôn ngữ nhiệt thành
của lời tim khao khát

yêu em và yêu em!


Cao Nguyên

TẠI ANH







mỗi lần đọc thơ anh
buồn vây quanh nỗi nhớ
giữa lòng đêm lạnh căm
em uống thầm nhịp thở

mỗi lần nhìn mắt anh
em sợ tim mình vỡ
nên len lén nhìn quanh
dấu lòng mình mắc cỡ

vớ vẩn tình mong manh
mà giữa khuya thức dậy
viết bài thơ trêu anh
lãng mạn rồi, thật đấy

thời gian nhanh, thật nhanh
trăng vừa lành đã khuyết
mùa xuân vờn lá xanh
sao nụ tình chẳng biếc

nhớ da diết này anh
mà dỗ dành mất biệt
nên giấc ngủ không lành
tại anh thôi, tại anh!

Cao Nguyên

Wednesday, July 28, 2010

KHÔNG LỜI



tội anh lớn lắm biết không
cứ nhìn đắm mắt thu hồn nguời ta
cả lời em chẳng nói ra
mà anh cũng biết thương xa, giận gần

có tội phải biết giữ thân
đừng treo nỗi nhớ lạc thần trêu đêm
coi chừng em bị vỡ tim
anh thêm trọng tội yêu em không lời!


Cao Nguyên

MỘNG RU HỒN


nếu với em, anh là chàng-lãng-tử
thì mừng thay thứ ngôn ngữ trần gian
bởi chính anh, chỉ đáng gọi bằng thằng
lãng tích thiên nhai, tử sinh vô định

với em, tuổi còn yêu tóc đuôi gà thắt bím
với anh, đang mơ tóc thuở đời xanh
được soi bóng trên sông tình hiển hiện
nhìn môi duyên cười bén chuyện trêu quanh

khi em gọi, anh ơi! chàng-lãng-tử
dường như lời phản phất chất thơ say
tình muốn tựa vào nhau cho khỏi lạnh
sẽ quên đời hư ảnh áng mây bay

cám ơn em vì anh mà ẩn náu
cả tiếng cười và cả cái tâm ngoan
chỉ để muốn được bên chàng-lãng-tử
nghe lời thơ khao khát mộng ru hồn!

Cao Nguyên

M



EM - thực thể. M - Ảo mờ
qua mùa gió chướng, lại chờ cuồng phong
thực, hư. mỏi cuộc chạy vòng
đuổi nhau mải miết, Thu Đông mệt nhừ!

M. Chừng như là chính anh
một đời phảng phất âm thanh vô hình
gạ trong Thơ, một chữ Tình
điểm trang, trau chuốt. Rồi nhìn, không Em

chừng nào M thật là Em
nụ hôn ảo giác không thèm thơ ru
vòng tay cũng khỏi tương tư
đôi môi đốt chín nụ cười bên trong!

Cao Nguyên

CUỘC CHỜ


cũng may - còn có Trăng, Thơ
nếu không - đêm xuống, cuộc chờ trống trơn
ghé Tình, gặp bữa ghen hờn
thăm Yêu, môi nhạt nụ hôn cuối mùa!

Người buồn, xua giận làm mưa
Ta nghiêng tim hứng, đong thừa hạt đau
rủ Trăng, Thơ - uống vị sầu
lặng đêm say khướt, ghìm nhau cuộc chờ!


Cao Nguyên


EM MÃI LÀ MÙA XUÂN


em mãi là mùa xuân
giữa trời đông bão nổi
tình ươm ngọn nắng hồng
trên cánh đồng tuyết rối

em mãi lòng phơi phới
giữa trăm nỗi nhọc nhằn
không nao lòng bước vội
trên những lối đời qua

em mãi lòng thiết tha
với niềm tin rất mới
dẫu giữa cõi người ta
chứa bao điều gian dối

em mãi mãi tuyệt vời
trong lời thơ anh viết
như một đóa hồng tươi
nở cánh ngời thanh khiết

em mãi không quay lưng
nhìn từng vùng khắc nghiệt
không đắm nhìn trong gương
soi u buồn da diết

em mãi đời có được
từng bước, bước nhu mì
nhìn chân tình phía trước
không bao giờ biến di

em mãi trong lòng anh
mùa xuân và nắng mới
ánh mắt nhìn long lanh
khoe nụ cười tươi rói

mùa xuân em, mùa xuân
tình yêu ơi! vời vợi!

Cao Nguyên

THƯ VIỆN TÌNH



theo duyên vào thư viện tình
mượn em sách mới ẩn hình bướm mơ
mơn trang, tâm chạm hồn thơ
chữ hưng phấn tỏa trên tờ hoa tiên

lời thanh, ý thoát hồn nhiên
như đôi cánh bướm rung triền nắng xuân
hồng nhen nở đóa vô thường
mặt hồ sen ửng cánh hồng, nhụy tâm

gối mơ, vờn mộng hương trầm
từng trang sách hát thì thầm dấu yêu
trăng lên, trời đã quá chiều
tay ôm sánh mới, nghêu ngao lời tình

này em, cho mượn sách xinh
gởi lời thơ ướm trên hình bướm mơ
nhẹ nâng sách mới ôm hờ
sợ cơn gió chạm nhạt tờ hoa tiên!

Cao Nguyên


Monday, July 26, 2010

QUÁN TÂM


lòng em như quán đạo trà
tình anh độc ẩm sau tòa chân kinh
bỏ tham, lánh cuộc đắm nhìn
sợ sân si buộc bóng hình vào tim

ý vờ thiền tịnh an nhiên
lời còn quán tính xoay nghiêng tầm nhìn
đổ thừa tại gió lay kinh
nên công quả mọn nhiệm tình quán tâm

lòng em hay gió thì thầm
vừa như tấu khúc nguyệt cầm khởi duyên!

Cao Nguyên

TÌNH YÊU LÀ THẾ


này tình
còn tha thiết ngắm
sao khuất vào
yên lắng thật sâu

này em
còn bao lo lắng
về nụ hôn
chờ say đắm trao

này không gian
giữ giùm im ắng
cho tia nhìn
còn trong mắt nhau

này thời gian
xin trôi chầm chậm
thơ ta còn
nợ người mấy câu!

tình yêu là thế
em yêu ơi
lãng đãng như mây trên đỉnh trời
mãi miết vờn nhau không tiếng động
sợ vỡ nên chi phải đổi màu

vừa như trắng
vừa như xanh
vừa như hồng
vừa tan mong manh

anh đã hôn em
từ cơn mê thức
có ấm nồng không
mảnh ngực trần gian!

Cao Nguyên

LỘC BIẾC


quà xuân em đến tặng anh
đã ngoài tiên liệu nên thêm nỗi mừng
mở quà háo hức, ngập ngừng
chỉ mong phong kín như từng đợi nhau

mãi còn trong mắt đắm sâu
dường như thấy cả nhiệm mầu cuộc chơi
ngỡ em là giãi mây trời
gió anh đuổi bắt vu hồi có, không

mở tung cánh buộc nơ hồng
hương trầm ngọn tóc ngọt ròng hoa khơi
quà xuân nồng thắm ngõ mời
thời gian da diết nở lời ru đêm

giữa không gian tịnh rũ mềm
tình giao gõ phiếm trên thềm môi ngoan
tuổi quên trừ tịch bào mòn
đời vui lộc biếc mộng tròn giấc xuân!


Cao Nguyên

HOÁ KIÉP



nếu em bảo - mộng không là vĩnh cửu
thì hiện hữu nào có thực trong em
biết là không, sao vẫn mãi đi tìm
trong thực mộng - giữa tình yêu máu lệ!

mộng hay thực - yêu vẫn là như thế
nếm thú đau thương trên đỉnh tuyệt vời
hận và yêu vốn dĩ đã sinh đôi
môi bật máu - nụ hôn cuồn cuộn lửa!

hãy tiếp mộng vào nhau hơn thế nữa
cho thiên-đường địa-ngục cháy trong em
đổi vạn ngày cho tuyệt thú một đêm
anh cũng chịu theo hồn em hóa kiếp!

Cao Nguyên

PHONG HƯƠNG


cuối năm chạm vạt áo em
chút hương phấn mọn nhặt đem về nhà
đầu năm giở áng thơ ra
viết dòng khai bút gọi là "phong hương"

chỉ là tia mắt thoáng vương
cũng treo giữa nhớ hạt tương tư tình
dỗ đêm mơ trở giấc nhìn
hương em quanh quẩn trong tình khúc anh.

Cao Nguyên

MÃI MÊ



mãi em mê mẩn ý lời
để tình anh lách vào đời chẳng hay
chừng nghe buồn chạm mắt cay
mới hay nước mắt đã đầy tứ thơ!

Cao Nguyên




THÁNG MƯỜI


hôm nay, ngày cuối tháng mười
tìm lời thơ có nụ cười của em
mím chi! ừ, mím chi quen
nét môi xinh quá, sao quên cho đành

tháng mười này nữa, bao năm
từ em bắt gặp thơ anh giữa trời
ngẩn ngơ đọc, mím môi cười
để lần hồi nhớ cả lời ẩn ngôn!

không thương mà đắm chi hồn
chẳng yêu sao lại vuông tròn lời nhau
tháng mười, ngày ấy mai sau
giữa hai đầu nối một câu tri tình

tháng mười, cười mím chi mình
nét môi xinh quá, thôi nhìn vẫn ngây
biết mai còn có ngày này
tháng mười, anh nhắc, vào đây mím cười


Cao nguyên



đang ngon giấc ngủ giữa mơ
rân nghe lời gõ cửa thơ dập dồn
mở mơ ra thấy cánh hồng
đang nồng nàn vẫy giữa lòng chữ đêm

bật dòng, ngắm ý rũ mềm
phả hưng hửng sáng lưng triền ngực mây
lời vờn vói núm sao ngây
đang ngây ngất tỏa hương đầy dáng mơ

dường như em giữa tứ thơ
trỗi đêm trở giấc, ngớ ngờ chạm nhau
nụ rơi vào khóe môi sâu
mê hồn dòng chữ giữa câu bất ngờ

đang ngon giấc ngủ trong mơ
giật mình tỉnh cuộc đề thơ trêu tình
rằng đêm qua, phải là mình
vào mơ khuấy rộn cái hình giữa nhau!

Cao Nguyên

HẠT LỆ


em sẽ chết trên vai anh - ngày tận thế
khi đam mê phún thạch vỡ thành sông
lúc trí nhớ trần gian thôi tự kể
cuộc tình đi quên để lại di ngôn!


em chưa chết bây giờ, vì không thể
buông anh ra tan biến giữa hư không
bởi đã trót yêu anh từng hạt lệ
sắp đến ngày thành ngọn thuỷ triều dâng!


*


em sẽ chết trên vai anh lặng lẽ
cả ánh trăng, mạch nước cũng hờn ghen
ngay cả lửa cũng buồn giờ tận thế
vì chỉ thơ anh mới đốt được em!


cám ơn anh trao em từng hạt lệ
sáng giữa thơ và lóng lánh trong mơ
nếu bất chợt hôm nay ngày tận thế
em đốt hồng hạt lệ chảy thành thơ!


Cao Nguyên

THÚ ĐAU THƯƠNG


Có một dạo
anh không nhìn thấy em
trong sông thơ
trong những ước mơ
trong những tình khúc viết cho
thương yêu

em đến trú chân
trên một tinh cầu
chỉ có thú đau thương
với
những con đường trắc trở
những mảnh vụn đời
vất ngổn ngang
kiệt lã

em đi trên những
con đường băng giá
lạnh câm
cảm xúc khô cứng và
chai đá
vùng ký ức xám đen
trôi nổi
những tì vết đau thương
nhưng chưa hề bật khóc

em ngồi yên
giữa bến bờ vô thức
nhìn ngắm
những tồn tại
băng hoại và
giả dối

em hoà nhịp vào
sự đồng cảm phỉ báng
lòng nhân từ và
lòng thánh thiện

em ru hát
những tình khúc mới
kết thúc bản năng
của lòng thù hận
của những xót xa
phận người
bọt bèo
vong bản

và anh
nhặt
những viên sỏi
trơn tru lòng nghi hoặc
viết thế cho em
những đoản khúc
buồn
dù với em
cũng chỉ là thứ đồ chơi
phù phiếm
trá hình
từ những
thú đau thương

em ơi
chiếc quan tài
tự nó không biết khóc
chỉ có chúng ta
tựa vào nó mà
khóc
mà tiễn đưa
những
thú đau thương.


Cao Nguyên


THOÁNG MƠ


chỉ là một thoáng mơ qua
mà trong tâm thức chưa nhòa ảnh lưu
mỗi chợt nghe, tiếng chuông chiều
chút lưu luyến ngỡ hóa rêu, lại hồng

thương yêu lời vọng thinh không
thoảng như tiếng hát của dòng suối xưa
người đi, nẻo khuất bao mùa
bước tình còn vọng âm thừa độ ngân!

Cao Nguyên

Sunday, July 25, 2010

CUNG ĐÀN THU


hôm nay trời mới ướm Thu
mà thơ đã chớm buồn từ hôm qua
chỉ vì chiếc lá bay qua
đã thôi xanh biếc, để pha sắc vàng

cũng từ cơn gió vừa ngang
còn âm vang sóng cung đàn thu xưa
em hòa nước mắt trong mưa
hát cùng sóng biển tiển đưa cuộc tình!

Cao Nguyên

TIỀN KIẾP




một nửa anh là Em
một nửa em là Anh
mỗi người hai nửa
sinh thành bởi duyên
rõ ra
từ thuở khởi nguyên
phôi thai xẻ dọc
chia miền ngược xuôi
quá quan
chung chuyến đò đời
xa đi lạ bến
về gần bờ quen
nhen lời
gợi ý bừng lên
ngắm cho đã mắt
lửa tình giữa tâm
buông ngoài
nghi hoặc phù vân
giữ trong tín nhiệm
qua bâng khuâng tìm
ru đời
tương khúc hạnh nhiên
ngủ ngon tình nhé
trong tiền kiếp nhau!

Cao Nguyên

MÙA HOA HẠNH PHÚC


một thoáng xa nhau
anh nợ em nhiều lắm
nợ mấy dòng thơ
nợ một chữ tình
nợ cả lòng tin
nợ những vô hình!

ngủ ngon nhé em
bình yên về trả đủ
gồm ngàn điều vui
rộn ràng bối rối
xuyên vạn lời tình
đam mê đắm đuối
trên triệu lời thơ
yêu dấu tuyệt vời!

vui lên nhé em
quên đêm thao thức
vì cuộc tình xa
mùa hoa hạnh phúc
chỉ một lần qua
nên lời thơ vội
nồng nàn thiết tha!

Cao Nguyên

NGƯỜI EM ĐỒNG KHÁNH


Ôi nhớ quá người em Đồng Khánh
biết khi mô về thăm Huế xưa
phố đẫm mưa, phượng chờ hong nắng
anh vắng em - khoảng lặng giao mùa

những giao mùa người chờ nắng ấm
Huế mãi buồn, mưa rả rích qua
cánh ve ướt, lời buồn thăm thẳm
qua bao năm - anh và em xa

xa từ hạ, chiến trường rực lửa
rời Cao Nguyên ra tuyến Đông Hà
ghé lại Huế, trường em đóng cửa
vội quá, anh không ghé về nhà

không ngờ đó lại là lần cuối
anh xa em, xa Huế thân thương
chỉ nỗi nhớ rất gần, rất mới
như bài thơ cài nón tặng em

(dễ thương ơi họ Công Tằng
mà thương chẳng dễ, tại răng rứa hè?)

dấu yêu ơi! lời tình còn đó
hương tóc thề theo gió bay xa
chiều Hương Giang sóng còn vàng rỡ
đàn Nam Giao sao lỡ cung buồn

ơi nhớ quá người em Đồng khánh
biết khi mô về thăm Huế xưa
dẫu phố đẫm mưa, phượng chờ hong nắng
anh gặp lại em rực thắm hạ hồng!

Cao Nguyên

DUYÊN THƠ


nghe chữ về, lời hăm hở đón
sợ lỡ dòng thơ, lạc ý tình
phượng lại nở trên cành hạ sớm
phải dấu yêu? ta lại gặp mình

dường như người của ngày xưa ấy
nghe tiếng cười thơ, nhớ rất quen
soi từng chữ qua mùa trăng cũ
thấy lại thời hương sắc thôi miên

ướm lời thơ nồng vừa hơi thở
trên môi quen một thuở đùa nhau
quên buộc chắc một câu duyên nợ
mà tình xa bữa vỡ nhịp cầu

bởi lỡ chuyến đò xuôi Bến Ngự
nên nỗi buồn Thượng Tứ còn đây
gặp thơ quen, săm soi từng chữ
ngỡ em về đứng giữa dòng thơ

này Huế ơi! mai ta trở lại
với lời thơ viết mãi xưa nay
rót thành dòng rượu hồng ân ngãi
trên sông Hương mời duyên thơ say!

Cao Nguyên

NGỦ GIỮATIM EM


em có biết trong từng cơn gió núi
quyện ngát mùi hoa cỏ của rừng hoang
anh hít thở triền miên hương vị ấy
cho lòng mình thấm đẫm dấu yêu thương

em có thấy giữa điệp trùng rừng núi
vườn địa đàng là một thảo nguyên xanh
những thác nước cứ rì rào nhịp chảy
cho ngàn hoa luôn rộ sắc khoe hương

em có nghe tiếng thông reo vi vút
hòa hợp âm cùng tiếng hát muôn chim
bản giao hưởng của bình minh hoang dại
ru hồn anh vào thế giới tịnh yên

@

anh sinh ra từ chiếc nôi đồng cỏ
ru đời anh là tiếng gió ngàn thông
anh đã yêu em cũng từ nơi đó
giữa cao nguyên xanh - em có trái tim hồng

cứ mỗi lúc bước chân đời quá mỏi
anh lại quay về ngủ giữa thảo nguyên
ngủ giữa bình yên trong miền hoang dã
ngủ giữa chân tình - giữa trái tim em.


Cao Nguyên

NICK NAME


những bài thơ viết trong mưa dạo ấy
giờ vẫn còn trong từng con phố quen
những con phố mỗi lần anh trở lại
gọi tên em bằng cái Nick Name

là M, và mãi chỉ riêng M
vẫn tóc ngang lưng, nón che nửa mặt
rộn chân buồn theo nhịp guốc qua hiên
giữa rả rích mưa trên triền phố đợi

đợi những ý thơ về qua ngõ rối
đợi những lời ca hát bởi chính mình
chỉ thế mà vui cuộc tình vời vợi
nỗi nhớ tràn đầy trong mỗi giấc đêm

chỉ nỗi nhớ cũng làm nên quá khứ
huyền thoại tình lưu ngụ giữa tim nhau
nếu mai mốt em về theo nét chữ
sẽ gặp anh đứng giữa những niềm đau

những bài thơ viết trong mưa dạo ấy
giờ vẫn còn trong từng con phố quen
những con phố mỗi lần anh trở lại
gọi tên em bằng cái Nick Name!

Cao Nguyên

SÓNG NHỚ


bên em, mưa đẫm trời chiều
trái buồn nẫu chín bao nhiêu hạt rồi
dấu lời, tóc ngậm cay môi
mắt đau đáu ngắm tím trời mây bay

mưa đong kín giấc khuya gầy
mơ em rộ hái tràn tay lá vàng
chỉ vì tại gió thu sang
phải đâu sóng nhớ ùa ngang bến chờ

ừ thì, buồn chỉ trong mơ
ngẫu nhiên nước mắt không chờ mà rơi
buồn em thẩm thấu hồn tôi
lời thơ sũng nước từ hồi nhớ em

đẫm mưa chiều, ướt giấc đêm
bâng khuâng hứng giọt tình trên mi sầu
tại mình lỡ gối lời nhau
ý thơ đã rối, lòng đau chỉ đành!

Cao Nguyên

KHI EM HÁT


khi em hát thời gian ngưng đọng lại
nhè nhẹ reo trong mắt chút hương cay
xa cách quá nhưng tình sao rất lạ
cứ rung lên từng nhịp nhớ nhung đầy

khi em hát không gian buồn da diết
tình về đâu bờ bến cuối chân mây
thương nhớ quá mà người đi biền biệt
bơ vơ nhìn mây tím chập chùng bay

khi em hát ve hòa âm rộn rã
tiếng sầu bay qua kẽ lá hong khô
trong bất chợt nghe lòng mình lạnh giá
cánh phượng hồng gợi nhớ dấu môi xưa

khi em hát biển lăn tròn sóng biếc
bao lời tình tha thiết cuộn vòng theo
từng bọt sóng tung trào lên mãnh liệt
âm vang xa lời gọi Nhớ Thương Yêu

khi em hát hương tình thoang thoảng nhẹ
chầm chậm trôi qua hai nhánh tay buồn
mười ngón nhớ bây giờ sao quạnh quẽ
người yêu xa - tình trống một vòng ôm

khi em hát trời giăng mưa buồn bã
nước ưu phiền vật vã chảy về đâu
mặt trời ngủ mây vương sầu tháng Hạ
theo lời ru đau đáu mắt tìm nhau

khi em hát tình treo đầu ngọn nhớ
nước mắt buồn rơi xuống bãi thương sâu
hoa cúc tím nặng sương chiều cánh vỡ
tình xa rồi còn ngỡ tựa vai nhau.

Cao Nguyên

VỀ XƯA


nếu mình đi ngược về xưa
rằng em có chắc tình thừa nỗi vui
thôi nghe sâu lắng ru hời
tim ơi hãy ngủ qua bồi hồi đêm

nếu mình đang giữa cuộc tìm
rằng em có chắc tình nguyên lòng chờ
hương còn quyện gối sau mơ
vòng tay ân ái chưa hờ hững đau

nếu mình còn tựa vai nhau
rằng em có chắc mai sau tình nồng
thôi lời trăn trở sầu đông
ngày không giá buốt, đêm hồng lửa tin?

đã như không chắc chuyện tình
thì thôi em nhé đừng nhìn mưa ngâu
hạt buồn rơi chạm đêm sâu
mạch thơ rối vỡ, nhạt màu phối âm!

Cao Nguyên

THỜI GIAN



thời gian còn đủ không em
để mình nhớ lại mông mênh tình người
thực, không thực - chuyện đầy vơi
cưu mang cho lắm, rốt đời ảo hư

thời gian còn đủ không ư
sẽ như sắp hết, đã từ nguyên khai
thực, không thực - chuyện nay mai
rảnh đâu ngồi đếm tóc bay cợt mùa

thời gian còn đủ - thiếu, thừa
cũng cười cho thỏa cái vừa ngắm, ưng
rồi mai, bước chạm vô cùng
còn nghe lời ấm dưới tầng đất rêu

thời gian còn đủ - ít, nhiều
cùng đi em nhé, vào điều đã như
buộc tơ mà chặc khư khư
cái vòng duyên định, vạch từ cõi không!

Cao Nguyên

EM


Em,
anh thèm nhìn sâu trong mắt
nghe lời rất thật từ tim
tình vui như lời chim hát
hay buồn như giọt sương đêm!

Em,
anh thèm một vòng tay ấm
ôm đời ru giấc bình yên
lãng quên bao mùa biển động
gọi nhau âm vọng vô biên!

Em,
anh thèm ngắm đôi môi hồng
đam mê vỗ nồng tình khúc
gợn hồng mặt sóng sông Ngân
khi trăng vờn đêm rạo rực!

Em,
anh thèm tất cả từ em
bờ môi, vòng tay, ánh mắt
như thèm nghe chuyện thần tiên
để quên giữa đời được, mất!

Cao Nguyên

GIAO MÙA


Hạ chưa đi mà Thu đã sang
gió heo may, lá đã chợt vàng
nắng chưa tắt mà sương đã lạnh
hoa còn hương, cánh đã chớm tàn

anh đang trên lằn ranh thời gian
theo mây bay vào nơi băn khoăn
chợt thấy mình giống như chiếc lá
vừa giao mùa màu đã biếng xanh

em có cùng với lá và anh
lang thang bay vào trong không gian
mà điểm đến sẽ là vô định
mặc giao mùa, Hạ đi Thu sang

mặc dòng đời ngược xuôi, dọc ngang
mặc lòng người tranh chen lợi danh
anh và em là hai chiếc lá
đang bay trong cõi trời thênh thang!

Cao Nguyên

ẢO GIÁC


ngồi ngắm thơ bay chạm ánh trăng
ôi chao! tâm ý đẹp vô ngần
chữ loang loang tỏa vờn trong gió
lời đẹp như tơ cuộn sóng hồng

gom muôn hạt sóng thơ trăng đó
kết chuỗi hồng tâm tặng dáng em
chợt nghe hạnh phúc bừng xuân nở
ảo giác nên chi đẹp quá chừng!

Cao Nguyên

GIAO MÙA TRÊN EM



xa em phiêu bạt góc đời
mượn hờ nhịp thở nuôi lời trao nhau
trăng nghiêng, bạc nửa tinh cầu
sao rơi trắng hạt trên màu sương gieo

mân mê đuôi mắt nhìn theo
rõ em bóng nhạt còn neo cuối ngày
nụ hôn chẻ vụn thoát bay
tràn đêm dư ảnh nhói đầy tim đau

uống tình đắng ngọt rõ sâu
buồn tràn khe nhớ buốt sầu kẽ tay
nhón thôi nhẹ giấc tình say
thoảng hương da diết vun đầy ngực xưa

mở lời hong chín hạt mưa
thơ đơm nụ biếc giao mùa trên em
đánh lừa những mảnh vỡ đêm
nhặt từng hạt tím giữa tim chuốt hồng!

Cao Nguyên

TRANH THƠ



xa em vưa có mấy ngày
đêm nghe buồn gọi, ơi này! ngủ chưa
rằng chưa, buồn giận cơn mưa
này mưa, ta bảo rơi vừa thôi nghen

mưa hờn, xúi gió lay rèm
dụ anh chong mắt nhìn đêm chạy dài
quá đêm, chưa thấy rạng ngày
tại mơ anh đã ngợp dày bóng em

vừa khi mưa ráo giọt yên
gió thôi hết cớ lay rèm trêu anh
pha lời trộn ý vẽ tranh
biếc xanh sóng nhớ, hồng quanh mắt chờ

giữa tình treo bức tranh thơ
tha hồ ngày ngắm, khỏi chờ đêm mơ
rõ rồi trên sóng, em - thơ
mắt anh quanh quẩn ngớ ngờ liêu trai!


Cao Nguyên

BỤI SƯƠNG


mơ hồ, quanh hạt bụi anh
giọt sương em bọc long lanh, đủ rồi
lặng yên, nghe rõ giọng cười
thoát qua sương ngọc đã ngời biếc tâm

mai bụi tan, hồn nhẹ lăn
ngược triền dốc nhớ trầm hằn vết ru
à ơi! giấc vượt trầm tư
giữa sương đã thấm giọng cười bụi vương!

Cao Nguyên