mỗi khi thấy bút là muốn viết
có điều chữ nghĩa cứ mờ câm
ngắm trời chỉ thấy mây mờ mịt
ngắm người xa tít ngỡ trăm năm
vừa xuân trở lại mà đâu biết
bởi lá chưa tha thiết trỗ mầm
đất còn cóng lạnh đông màu tuyết
trắng cả hồn thơ trắng cả tình
thử khua bút hoáy vài ba chữ
xáo điệu vần chơi với bóng mình
vừa ai qua ngõ khoe màu nắng
khoáy rộn lời thơ những ý tình
nhón thơ thảy vút theo triều gió
chợt lũ chim ngoan ngoắt mắt nhìn
lời vui đậu xuống cành hoa nhỏ
chạm khóe chồi non trỗ búp xanh
đang khi còn nắng rong đầu ngõ
gọi dáng người qua gợi ý xuân
cây đã vì hoa mà trỗ lá
người có vì ta báo thiệp mừng!
Cao Nguyên