Hoa Sứ Trắng

Tuesday, December 7, 2010

CHỜ






chờ

giọng cười khúc khích hôm qua
hôm nay sao chẳng đem ra giễu tình
vừa vài câu đã lặng thinh
lắng nghe hai tiếng: Ơi Mình! cũng không

chắc vì gió réo buốt đông
thơ ru chẳng đẫy giấc nồng tình xa
môi ngoan thấm mặn lệ òa
âm ba chững mạch giữa tha thiết chờ

đã từng thút thít trong mơ
lạ gì em chứ, sao ngơ ngẩn lời
may mà tuyết nấn ná rơi
nếu không lại hoảng trắng trời không em

chờ chiều có chút nắng mềm
vẽ cười khúc khích trên thềm mây trôi
để thèm một nụ hôn môi
thơm hương dâu chín ngọt khơi giấc tình!

Cao Nguyên

No comments:

Post a Comment