xa nhau, sợ - rồi cũng xa
chạy hoài theo bóng trăng qua mùa về
gọi em nương chút sáng mê
mong manh quá đỗi, tỉ tê riêng mình
em từ đuối giấc bình minh
anh sâu hun hút tầm nhìn hoàng hôn
ghì ôm một nhúm lửa dòn
thổi qua hiu hắt sóng cồn vọng âm
bấu tim, máu giọt đếm thầm
nhớ thương cứa nát vết bầm thời gian
níu trì giữ chút trăng tan
đắp bờ le lói ngăn tràn hư không
trọn tình gieo hạt hừng đông
đầu mai hương nhuỵ sẽ hồng tầm tay
tiếc đêm rớt bóng giữa ngày
em quăng, anh nhặt - vừa đầy lời câm!
Cao Nguyên
No comments:
Post a Comment