Em,
có thể nào mình sẽ chết
trong nhỏ nhen và đố kỵ
vì hoài nghi trên từng bước ta đi?
Em,
có thể nào mình biến chất
bởi quyến rủ của vật đời phù phiếm
và dị ngôn đàng điếm chung quanh?
*
đời đã chật, sao lòng ta không rộng
cho an nhiên vào cõi tưởng vô hằng
khi giun dế, ruồi xanh và sâu bọ
đã vì hương mà phá bỏ loài hoa!
mầm mống tội đồ cũng phát sinh từ đó
giọt nước mắt này, nhỏ xuống cho ai
có thể nào lấy con mắt đo chiều dài thế kỷ
khi lương tâm sâu hút dưới tầm nhìn?
khi tiếng nổ, bây giờ là đồ chơi con nít
cuộc nghiệm thây, vì thế - khó vô cùng!
biết em chẳng bằng lòng, dửng dưng mà bước
mẹ đã cho em sáng rỡ một tấm lòng
nhìn thấy sự, và nhìn cả vật
để nghiệm ra nguyên ủy mỗi giòng sông!
*
Em,
từ buổi sáng, trên nghĩa trang có thật
anh nhìn ra mất mát của chiều nay
hoa trên đất, đa số là không thật
cũng rung lên, dưới ngọn gió đang lay!
Em,
điều có thể nói cùng em như thế
mà cũng cần đến hàng vạn satna
thì chớp mắt, cứ kể dài lắm đó
nhìn kia kìa! có một ánh sao sa!!!
Cao Nguyên
Hoa Sứ Trắng
Saturday, October 2, 2010
NÓI VỚI EM
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment